1 ngày sau sinh………….
Sau 4 tiếng ở phòng hậu phẫu, mẹ đã được nhìn thấy con, bà nội được ôm con, bà Thắng được ôm con. Nhưng các bác sĩ lại tách mẹ con mình ra, mẹ vẫn về phòng cũ, còn con thì nằm trên tầng 5 với các bạn để theo dõi sau sinh. Sáng hôm sau, mẹ đăng ký gặp con, thế là đến 10h sáng 1 chiếc xe đẩy dạng cũi được các y tá kéo đến, bên trong là rất nhiều em bé, ai cũng nho nhỏ, xinh xinh, bà Thắng ví như là củ khoai vậy. Mẹ được ôm con mà lọt thỏm cả tay, mẹ nhanh chóng lấy những chiếc bao tay, bao chân mới tinh, chăn ủ để diện cho con. Nhìn con thật đáng yêu làm sao. Mắt con có vẻ buồn ngủ, miệng con tóp tép như muốn ăn, đôi môi đỏ mọng như quả ớt vậy. Nhìn con mẹ thấy hạnh phúc biết bao. Sữa mẹ lúc đó chưa về, con bú cứ cáu bẳn nên bà ngoại pha tạm sữa ngoài cho con thử ti xem sao. Con cũng không hưởng ứng là mấy. Bố con ngắm con bảo “ cháu được cái sau này không phải bôi son đánh phấn”. hihi. Bà nội ôm con không dứt. Bác sĩ chẩn đoán cho mẹ, bảo mẹ đã co dạ con lại rồi, tình hình sau sinh là khá tốt, nhưng mà các bác sĩ không cho mẹ con mình được đưa nhau về nhà ngay, Mẹ được chuyển sang viện huyết học truyền máu trung ương để theo dõi hậu sản. Con thì vẫn ở trên tầng 5 viện C cùng các bạn của con để theo dõi sau sinh. Huhu. Mẹ thật sự khóc òa vì mẹ không nghĩ lai như thế này.
5 ngày tạm trú viện HHTMTW……….
5 ngày ở viện HHTMTW là 5 ngày đen tối nhất đời mẹ (mẹ thề). Cảm giác cô quạnh (mặc dù ông bà ngoại chăm sóc mẹ tận tình, bố con thương yêu mẹ, vất vả vì mẹ lắm, ông bà nội mặc dù đau yếu nhưng ở nhà lo cho mẹ từng bữa ăn để bố con kịp mang ra viện cho mẹ) vì không có con ở bên. Ngày nào các bác sĩ cũng vào lấy máu, thử máu, truyền máu, mẹ không còn cảm giác đau khi những mũi kim đâm vào da thịt mẹ nữa, nhưng lòng mẹ thì nhớ con vô cùng, mẹ toàn khóc thôi. Bà ngoại cấm mẹ khóc vì sợ khóc nhiều sau sinh không tốt. Nhưng mẹ nhớ con da diết. …….sóc ạ.
Mỗi ngày bố con và bà nội đến thăm con 2 lần theo lịch của bệnh viện. Bố về lại kể cho mẹ tình hình của con, càng làm mẹ nhớ con nhiều hơn. Sữa của mẹ thì không ngừng chảy, thấm ướt cả áo mẹ, trong khi đó không có con ở bên để mẹ được bế ẵm, được cho con ăn những giọt sữa non đầu tiên…………huhu…….
Những ngày về nhà………………nội
Sau 5 ngày ở viện HHTMTW, bs chẩn đoán mẹ đã hồi phục sức khỏe, mẹ được ra viện. Con cũng được đón về nhà ông bà nội. Ôi chao……….cái cảm giác đoàn tụ ngập tràn……..Mẹ thật vui sướng biết bao…….Mẹ ôm con vào lòng…….cho con tập ti………Nhưng con lại không thích ti mẹ (chắc tại 6 hôm ở viện con không được ti mẹ nên chưa quen). Bà nội bảo mẹ vắt ra bình cho con ti. Ơn trời, con ti hết 30ml.
Thế là cứ 2 tiếng 1 lần, mẹ lại thử cho con ti, nhưng nhất định con không chịu ti, con khóc, dằng ra, cáu kỉnh. Hic……thế là mẹ có thói quen là 2 tiếng 1 lần mẹ vắt sữa ra bình cho con ăn. Ban đầu là 30ml, rồi dần dần là 40, 50, 60ml….
Bà nội con ngày nào cũng chu sóc mẹ rất chu đáo, bà nấu ăn cũng được. Bà tỉ mỉ làm các món cho mẹ thay đổi không bị nhàm chán nào là thịt rang nghệ, canh rau ngót, rau muống, thịt lạc, cháo chân giò, gà tần, chim câu tần………. Ban đầu mẹ ăn thấy ngon miệng lắm, vì sự nghiệp sữa cho con nên mẹ lấy hết tinh thần để ăn (mặc dù ăn nhiều thì ai cũng phải chán….hic).
Mẹ vẫn còn mệt mỏi, lại thức đêm không quen, bà ngoại hàng ngày đêm ngủ với mẹ con mình để trông con rùm mẹ, để mẹ được ngủ, nhưng con không bú mẹ làm mẹ cũng vất vả, đêm nào cũng dậy 2,3 lần vắt sữa cho con bú.
Trộm vía con biết mẹ mệt hay sao mà ngoan lắm, cứ ăn lại ngủ lại ị đái, không một tiếng khóc. Nhưng xuốt ngày xì xoẹt, có hôm mẹ với bà ngoại đánh vật với chuyện ăn, ngủ, nghỉ, ị đái của con mà cũng mệt nhoài đấy. Con sinh vào mùa đông nên phải giữ đủ ấm cho con, con sinh ra đã bé hơn các bạn rồi mà nên mẹ phải giữ gìn từng li từng tí mới được. Quần áo của con được mẹ, bà ngoại, bà nội rồi bác Hà cho đồ của anh Chít, anh Bin để lấy vía. Thế mà mùa đông những hôm trời ẩm ướt quần áo phơi cũng không kịp khô, bố con toàn phải mang xuống hơ lò sưởi để mau khô thôi.
Chuyện tắm của con: Bà nội con run tay nên không tắm được cho con, bà ngoại thì không dám tranh phần của bà nội nên cũng không dám, mẹ thì chưa tắm bao giờ nên mẹ cũng không biết cách, chỉ sợ loay hoay làm con lạnh thì tội con. Thế là bà nội nhờ bà Phận (mẹ chồng của bác Loan nhà mình đấy con ạ) sang tắm cho con tới khi con rụng rốn thì thôi. Bà phận nhanh nhẹn, thao tác cực gọn, tắm cho con cứ thoăn thoắt ấy, con có vẻ rất khoái chí, cười suốt thôi. Tắm xong là con ăn cứ ngon lành rồi ngủ ngoan. Trộm vía con mẹ quá…… Đến ngày thứ 14 con rụng rốn, mẹ lấy rốn rụng đó cho vào túi ni lông mini sạch, mẹ treo lên bóng đèn để cho con sau này học hành thông minh. Mẹ sẽ giữ nó làm kỉ niệm với chiếc mã số vòng cổ vòng tay của con ở viện ( mã 15473) và 2 chiếc áo sơ sinh được bệnh viện kỉ niệm cũng có mã số 15473 ở sau lưng. Mẹ đảm bảo đây là hàng độc mà không ai có ngoài con của mẹ……..hihi
Trời thương mẹ, con ngoan khỏe mạnh, ăn ngủ tốt, ị đái cũng tốt. Trộm vía con….nhưng không may mẹ lại dính 2 lần sốt virut…..mẹ sốt 39, 40 độ c. Ông ngoại con triệu gấp chú Khương đến xem mẹ thế nào, chú ấy cho mẹ uống hạ sốt và uống nước điện giải. Mẹ bị cách ly với con, con ở phòng dưới với 2 bà, hàng ngày mẹ vắt sữa xuống cho con ăn. Hic……..Thế là sau 4 ngày mẹ cũng khỏi sốt, nhưng mẹ gầy quá mức cho phép con ạ. Hic…..
Thấm thoát cũng đầy tháng của con. Việc đầu tiên là bố con đem cân ra cân xem con của mẹ nặng bao kí rồi, Trộm vía con mẹ nặng 3,8kg. Con của mẹ sau 1 tháng cũng biết hóng chuyện ( nhưng chỉ tập tõm thôi), chân tay đã biết khua khoắng rồi, Bố con mua cho con con cá ngựa có nhạc để ru ngủ, trộm vía cứ bật lên là con ngủ, mẹ không phải ru rì cả. hihi. Bà nội bà ngoại làm lễ cúng mụ cho con rất chu đáo, bà bế con ra lễ tổ tiên đã phù hộ cho mẹ con mình mẹ tròn con vuông………
(còn tiếp)………